Light Kingdom - SailorMoon FC

Sailor Moon & Sailor Senshi


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Phovang
Hiện:
New Senshi
New Senshi
Xem tài sản của Phovang
Tài sản
Vật phẩm:

1Những điều quan trọng nhất... Empty Những điều quan trọng nhất... Sat Jun 07, 2014 11:28 am

By Angel_97 on Tháng Sáu 7, 2014 
Nguồn: nguoiviettre

 
P/S: Nếu thấy hay bạn vào http://nguoitreviet.vn/nhung-dieu-quan-trong-nhat/ kéo xuống để like bạn ấy nhé  Những điều quan trọng nhất... 2207291431 

1.  1. Hải Ân

Bầu trời tháng sáu cao vời vợi với màu xanh lam mát dịu, những đường mây trắng uốn éo mượt mà như bộ xiêm y mỏng manh của các nàng tiên nữ xinh đẹp, điểm trên màu xanh mát dịu ấy càng làm người ta cảm thấy tiết trời bình yên, nhẹ nhàng. Xa xa, những chú chim nhỏ bay theo từng đàn chao lượn trước bầu trời rộng lớn, thỉnh thoảng hót ríu rít vui tai. Sáng sớm, những giọt mưa nhỏ của cơn mưa nhẹ tối qua còn vương trên từng chiếc lá xanh biếc. Những người già đi bộ buổi sáng vừa chạy chậm vừa trò chuyện với nhau thân mật càng tạo lên không khí ngọt ngào, ấm áp. Thỉnh thoảng, những tiếng dao “Ai ăn vịt lộn hông?” còn vang lên đều đều khiến người ta luôn nhớ đến những thoáng yên bình. Ai mà có thể ngờ được rằng, Hà Nội trù phú và giàu có, mới bắt đầu ngày mới luôn tràn ngập tiếng xe cộ trên phố, khí độc hại tràn lan trong không khí, lại tồn tại một vùng quê bình yên và thoáng đãng thế này. Tưởng chừng như không khí dịu dàng này lan tỏa đến mọi nhà trong vùng quê. Nhưng trong một căn nhà nhỏ của một con phố hẹp, lại vang lên những lời nói to tiếng.

-         -  Con đã nói là con không muốn trông thóc mà! Con ở nhà nấu ăn, dọn dẹp, làm việc nhà, trông em là được mà!

Đó là tiếng của cô gái tên Hải Ân đang lớn tiếng cãi lại bố mình. Gia đình Hải Ân làm nông nghiệp. Cứ nghĩ rằng nông nghiệp đã không tồn tại trong cuộc sống của người dân thuộc thành phố giàu có nhất nhì Việt Nam mang tên Hà Nội này, thì gia đình Hải Ân vẫn trung thành với công việc đó, vẫn luôn chăm chỉ cấy, cày quanh năm để gặt thu những hạt thóc vàng tươi. Hải Ân vốn là con gái út của gia đình, cô chẳng bao giờ phải động vào công việc làm nông, nhưng bây giờ bố mẹ cô đã có tuổi, các chị gái của cô đã lấy chồng, gia đình còn có mỗi cô. Bố mẹ cô đã thu hoạch, chỉ đợi phơi khô rồi cất đi là xong một vụ mùa. Nhưng cô con gái bướng bỉnh này lại chẳng chịu ra đường phơi thóc. Hải Ân ngại với công việc này, nếu bạn bè đi qua nhìn thấy thì cô làm sao dám nhìn mặt bạn bè nữa chứ. Cô chấp nhận làm mọi công việc nhà còn hơn phải ra đường phơi thóc. Thật xấu hổ. Bố Hải Ân có vẻ tức giận vì thái độ của con gái mình, ông chỉ tay vào Hải Ân:

-        –   Chị gái mày ngày xưa còn phải đi cắt lúa, phơi thóc nhẹ nhàng như thế còn không muốn làm. Khỏi cần nói gì nữa. Đi học thêm buổi sáng, buổi chiều về phơi thóc cho tao!

 

2.    2. Bạn thân


Hải Ân bực mình vung mạnh tay, chân dậm mạnh lên sàn nhà, như thể nó đã làm gì sai trái với cô. Ân bước vào phòng, thả cơ thể mệt mỏi của mình xuống giường. Điện thoại bỗng vang lên tiếng nhạc chuông.

Ân đưa tay nhấn vào nút nghe của điện thoại, giọng nói vẫn còn mang vẻ bực tức:

-         -  Alô?

Đầu dây bên kia thấy bạn bắt máy, vui mừng nói với giọng ngọt ngào:

-        –   Con quỷ, tao gọi nhỡ cho mày 3 cuộc rồi đấy. Chuẩn bị đồ đi tao qua đón, đi siêu thị với tao.

-         -  Ơ, khoan, Bảo Linh! Hôm nay phải học thêm toán mà. Buổi đầu của chương trình lớp 12 đấy! – Hải Ân bật dậy nói với vào điện thoại, vội vàng như sợ cô bạn Bảo Linh của mình ngắt máy ngay lập tức.

Bảo Linh cho Hải Ân nói xong, bỗng bật cười:

-        –   Mày điên à mà đi học, ngồi trong đó vừa nóng vừa đau đầu. Vào siêu thị có phải vừa mát vừa tha hồ ngắm đồ đẹp không.

Hải Ân đang do dự. Kết quả cuối lớp 11 của cô về môn Toán không tốt, mà cô có dự định thi Đại học khối A. Nhưng suy nghĩ về lời nói của Bảo Linh, cô thoáng do dự. Quả thật là trong thời tiết oi bức như vậy mà phải ngồi trong lớp học với toàn chữ số thì thật mệt mỏi. Hay cứ bỏ một hôm đi rồi tính sau – Hải Ân thầm nghĩ rồi nói với Bảo Linh:

-         -  Ừ, thế tao thay quần áo xong mày đến đón tao nhé.

Cúp máy, Hải Ân mở tủ quần áo chọn đồ. Vừa nhìn ngắm những bộ trang phục đẹp đẽ của mình, Hải Ân vừa suy nghĩ về cô bạn thân của mình đầu  năm lớp 11. Bảo Linh là một cô gái xinh đẹp, sống trong một gia đình khá giả có bố làm giám đốc công ti và mẹ là giáo viên. Hải Ân nhận xét Bảo Linh là một cô gái khá tự tin, biết ăn diện và hòa đồng với mọi người. Cô luôn ấn tượng với cách mà Bảo Linh lần đầu tiên đến làm quen với cô, cũng như với những chàng trai khác. Luôn mạnh dạn, quyết đoán, và làm “con mồi” phải ngay tức thì có ấn tượng về mình. Hải Ân nhiều khi cũng thấy ghen tị với cô gái này, nhưng cô luôn tự nhủ, Bảo Linh là bạn thân đầu tiên và cũng là duy nhất của cô trong mái trường cấp 3, cô không thể làm gì để phá hủy tình bạn mà cô cho rằng đẹp đẽ này được. Đang cột mái tóc của mình, Hải Ân nghe thấy giọng nói hết sức ngọt ngào của Bảo Linh vang lên:

-          - Con chào bác. Vâng, con đến rủ Hải Ân đi học.

Hải Ân túm nhanh lấy chiếc cặp sách còn chưa thèm soạn sách vở của mình, chạy nhanh ra cổng, không thèm chào người bố đang mỉm cười với Bảo Linh, leo tót lên xe của Bảo Linh, thẳng tiến đến siêu thị mới xây gần nhà mình.

3.    3. “Người trong mộng” và “kẻ tình địch”


Vừa gửi được xe và thành công “trốn” vào siêu thị mà không để người quen nào của mình biết. Hải Ân và Bảo Linh cùng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mỉm cười đón những cơn gió mát từ chiếc điều hòa của siêu thị. Bảo Linh nói đúng, tại sao phải đi học khi mà có thể đến nơi như thiên đường thế này! – Hải Ân nghĩ.

-        –   Mày ơi, lên tầng quần áo trước nha! Tao muốn sắm mấy bộ váy! – Bảo Linh bỗng lên tiếng khi cả hai đi đến trước thang máy.

Hải Ân mỉm cười nhìn Bảo Linh, khẽ gật đầu đồng ý. Cô liếc nhìn cặp sách chứa chiếc ví tiền mỏng của mình, thầm than: “Biết vậy bảo bố cho lĩnh luôn tiền tiêu vặt tháng sau!”. Tầng 3 – tầng cho những bộ quần áo sành điệu và đẹp lung linh. Hải Ân cùng Bảo Linh mải ngắm nghía những bộ váy mát mẻ cho ngày hè với những sắc màu tươi mát. Hải Ân lựa chọn thật kĩ, nhìn giá từng chiếc váy mình thích, khẽ chẹp miệng rồi bỏ một bộ váy màu hồng phấn dài tới đầu gối vào giỏ của mình, khẽ giật mình khi nhìn thấy chiếc giỏ đã tràn ngập những bộ váy do Bảo Linh vứt vào. Cô khẽ liếc vè phía Bảo Linh, thấy cô bạn chỉ nhìn qua bộ váy rồi cho luôn vào giỏ. Đúng là, làm bạn với người giàu thật thiệt. Đang tủi thân cho số phận nghèo khổ của mình, Hải Ân nghe thấy Bảo Linh í ới gọi tên mình:

-       -    Ân, ra đây xem nào!

Hải Ân bước nhanh đến chỗ cô bạn, nhìn thấy trên tay Linh cầm một chiếc váy màu trắng sữa, trên thân váy còn một chiếc thắt lưng nhỏ màu đỏ tươi, càng nhìn càng thấy đẹp. Hải Ân đang định hỏi xem Bảo Linh tính làm gì, thì Bảo Linh đã ướm chiếc váy lên người cô, miệng cười tươi, nói:

-        –   Hai tuần nữa là sinh nhật mày rồi, tao mua trước tặng mày nha, tình yêu! – Nói xong, không kịp nhìn biểu cảm của Hải Ân, Bảo Linh xoay người ném bộ váy vào giỏ.

Hải Ân cảm thấy mắt mình cay cay, cô vốn là người dễ cảm động, lại cảm thấy Bảo Linh đối xử thật tốt với mình. Cô đưa tay ra véo mũi nhỏ bạn khiến nó kêu oai oái:

-          - Cảm ơn mày.

Nói xong lời cảm ơn, Hải Ân bỗng thấy hơi ngượng, cười hì hì. Bảo Linh thấy biểu hiện của cô, cũng cười to theo.

Hải Ân theo Bảo Linh xuống tầng ăn nhanh của siêu thị. Bảo Linh còn giúp cô kéo một chiếc ghế, nói nhỏ kèm theo cái nháy mắt:

-          - Quý cô! Hôm nay hãy để tôi phục vụ cô nha. Má tôi mới cho tiền tiêu vặt. – Nói xong, chạy nhanh về quầy bán đồ ăn.

Hải Ân bỗng thấy hạnh phúc, bởi cô có một người bạn như vậy.

Một lúc sau, Bảo Linh chạy lại bàn cô, thở hồng hộc, đặt hai chiếc bánh hamburger và hai lon cô ca xuống bàn. Hải Ân nhìn cô bạn rồi lại nhìn xung quanh nhà ăn, cô lo xa sợ gặp người quen của mình ở đây, bỗng cô nhìn thấy một đôi trai gái nổi bật giữa đám người đông đúc. Cô níu tay Bảo Linh chỉ về phía đó, khi mà đôi trai gái vừa ngồi xuống một bàn ăn:

-         -  Linh, Đăng kìa, cả con nhỏ xấu xí nào nữa!

Bảo Linh liếc mắt nhìn theo tay Hải Ân. Không quá nhanh để nhìn ra chỗ bọn họ, nhưng khi nhìn thấy, Bảo Linh bật dậy, bỏ quên cả sự mệt mỏi và nóng bức vừa rồi. Bảo Linh biết Hải Ân thích Đăng từ cuối năm lớp 10, nhưng chẳng dám thổ lộ, luôn giữ khoảng cách với cậu, nhưng lại luôn cố gắng tác chiến khi có cô bạn nào quá gần với Đăng. Bảo Linh nhìn Hải Ân:

-         -  Lại bàn chúng nó xem con bé kia xinh bằng mày không? Với cả tranh thủ giáo huấn nó luôn.

Hải Ân có vẻ hơi chùn bước. Bởi cô cũng không quá thân với Đăng. Nhưng cô chưa kịp từ chối thì Bảo Linh đã kéo cô đi nhanh:

-         -  Yên tâm, có tao ở đây. Tí nữa mày cố gắng đạp chân nó thật mạnh vào, nhé!

Hải Ân và Bảo Linh chưa gì đã xuất hiện trên bàn Đăng và cô gái kia. Đăng ngạc nhiên nhìn họ, nhưng Bảo Linh đã ngọt ngào cười, coi sự ngạc nhiên kia chẳng là gì:

-          - Chào Đăng! Tớ với Hải Ân thấy cậu nên muốn qua đây ngồi chung! – Nói xong, cô nhéo cánh tay Hải Ân thật mạnh. Hải Ân cũng vội vàng phô ra vẻ mặt tươi cười mang ý “Làm ơn cho bọn tớ ngồi đây!”

Đăng có vẻ khó xử, nhưng cô gái bên cạnh cậu đã mỉm cười nhìn Đăng, khiến cậu không còn vẻ do dự ban đầu, nói:

-         -  Đương nhiên rồi! Hai người ngồi đi!

Bảo Linh ngồi xuống, Hải Ân định ngồi theo cô thì bị Bảo Linh nhéo tay. Cô giật mình nhớ lại lời nói lúc nãy của Bảo Linh, vội vàng ngồi xuống, nhưng cố duỗi chân ra đạp thẳng vào chân của cô gái kia. Cô gái vội kêu lên, Đăng lo lắng nhìn cô gái. Hải Ân ghen tị, nở nụ cười hối lỗi:

-         -  Tớ thực xin lỗi, tớ không cố ý.

Cô gái lạnh lùng nhìn Hải Ân khiến cô chột dạ, chẳng lẽ cô gái kia biết cô cố tình. Đang lo lắng không thôi, bỗng cô gái nở nụ cười:

-         -  Không có gì!

Đăng ngọt ngào nhìn cô ấy, từ từ giới thiệu cô và Bảo Linh. Rồi giới thiệu cô gái với cô và Bảo Linh đầy vui vẻ:

-        –   Đây là Thiên An, năm sau sẽ chuyển vào trường mình học lớp 12. Cô ấy là…

“Reng…reng…reng…”

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, ngăn câu nói của Đăng. Bảo Linh nhấc máy, trên mặt cô xen vài thoáng lo âu, dạ dạ vội vài tiếng, rồi đứng dậy, chẳng nói gì kéo tay cô đi khỏi, bàn tay dơ lên ra dấu “tạm biệt” với hai người kia.

Bảo Linh kéo cô xuống thẳng nhà xe. Hải Ân bực bội to tiếng:

-         -  Mày sao mà bất lịch sự thế, hử?

-         -  Thế mày muốn chết sao? Cô bán hàng ngay cổng siêu thị nói với tao là bố mẹ tao đang đi siêu thị đấy. – Bảo Linh ném cho cô cái mũ bảo hiểm, liến thoắng nói.

Hải Ân bỗng nhận ra tính nguy hiểm của vấn đề. Cô im lặng không nói gì, để im cho chiếc xe máy điện của Bảo Linh đưa cô ra khỏi vùng nguy hiểm. Lúc sau, cô lên tiếng:

-         -  Con bé Thiên An kia xinh đep thế. Tao làm gì phải đối thủ của nó.

Bảo Linh bỗng bật cười to:

-         -  Sợ gì? Có gì khi nào tao bày cách xử nó.

Hải Ân cũng chẳng mấy yên tâm về lời hứa của Bảo Linh. Cô thích Đăng và để ý cậu ta lâu rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta nắm tay thân mật với một cô gái cả. Cậu ta luôn duy trì vẻ mặt vừa gần gũi vừa xa cách với các cô gái. Ngay cả Bảo Linh tiếp cận Đăng, cũng chỉ ở mức nói chuyện hợp một chút. Còn Hải Ân thì thất bại rồi, ngay cả nói chuyện hợp cũng không đến lượt, giữa cô và Đăng chỉ tồn tại kiểu như lớp trưởng và lớp phó lao động. Hải Ân khẽ thở dài.

-         -  Chiều có bận gì không? Sang tao chơi đi! Bố mẹ đi vắng hết à!

Theo bản năng, Hải Ân định nói không bận. Nhưng cô chợt nhớ tới lời bố nói hồi sáng. Muốn có tiền tiêu vặt thì đành phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Cô không muốn lần nào đi chơi cũng để Bảo Linh trả tiền. Cô không muốn vì một chút vật chất mà để mất tình bạn đẹp. Cô cười:

-          - Không được rồi! Chiều tao phải làm bài test tiếng anh cả buổi chiều mất.

Bảo Linh bĩu môi ra vẻ tiếc nuối nhưng cũng không nói gì. Hải Ân lại lặng lẽ thở dài. Cô và Bảo Linh tìm một quán chè mát ngồi đến tận khi tan học mới trở về nhà.

4.     4. Người hàng xóm cũ


Hải Ân từ tốn, nhẹ nhàng mở cánh cửa nhà mình, cô nghe thấy tiếng bố mẹ đang nói chuyện với ai đó. Cô bước vào, khoanh tay nói rõ to:

-          - Con chào bà, con chào bố mẹ ạ!

Bố mẹ cô mỉm cười. Cô tìm kiếm gương mặt vị khách nào nói chuyện có duyên khiến bố mẹ cười díp mắt. Bỗng nhiên, cô đứng hình tại chỗ. Thấy biểu hiện của cô lạ lùng, mẹ cô nói:

-          - Đây là Thiên An, con gái của chú Tưởng đó. Ngày xưa sống gần nhà mình, nhưng chuyển đến Đức sống 5 năm rồi. Bây giờ trở về ở nhà mình vài ngày vì bố mẹ nó đi công tác xa.

Hải Ân vẫn đứng bất động như thế. Cô không thể nào tưởng tượng được tình địch của mình lại quen biết mình từ hồi bé. Bố cô nói tiếp:

-         -  Ngày xưa hai đứa hợp nhau lắm đấy!

Thiên An nở nụ cười, trong mắt cô cũng mang theo vài phần rạng rỡ:

-          - Lúc nãy nhìn là tớ đã nhận ra, bạn thân từ nhỏ! – Thiên An đưa bàn tay ra cho cô nắm.

Bỗng mẹ cô chen vào:

-          - Lúc nãy là sao cơ?

Thiên An nhìn liếc qua cô lạ lùng:

-         -  Dạ, lúc nãy con gặp Hải Ân ở siêu thị.

Bố cô bỗng tức giận. Ông có thể tha thứ cho bất cứ lỗi lầm gì, kể cả cãi ông, ngoại trừ việc trốn học đi chơi. Bởi bản thân ông ngày xưa đã coi thường việc học, nên bây giờ mới phải làm nông nghiệp kiếm sống qua ngày. Ông không cho phép con cái ông cũng khổ như ông. Ông vung tay tát vào mặt Hải Ân, miệng chỉ nói được một từ mà đã thể hiện hết sự phẫn nộ của ông:

-         -  LÁO!

Hải Ân đưa tay ôm mặt. Những giọt nước mắt thi nhau chảy ra. Cô không thể ngờ được bố cô lại tát mình ngày trước mắt người khác. Cô chạy nhanh về phòng mình, mang theo sự tủi thân, nghĩ thầm:

-          Tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình như thế này!

 

5. 5. Sự cố


Chiều đến, từ giấc ngủ mơ màng, Hải Ân mở mắt. Cô nhớ lại việc hồi trưa, bỗng tức giận. Ngay cả gọi xuống ăn cơm họ cũng không làm, họ không coi mình là con gái nữa. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm của mình, Hải Ân nghé vào, thấy Thiên An đang lau mặt. Cô tức giận nhưng không nói gì. Nhà cô vốn không rộng, nên có lẽ bố mẹ nói Thiên An ở phòng cô. Thấy Hải Ân đứng trước phòng tắm, khuôn mặt đầy sát khí, Thiên An lên tiếng:

-         -  Xin lỗi! Nhưng nếu giờ vẫn là buổi trưa, thì tớ không ngại nói điều đó một lần nữa. – Thiên An nhìn khuôn mặt bỗng đỏ lên vì tức giận của Hải Ân, tỏ ra không quan tâm – Bố mẹ cậu phần thức ăn cho cậu đấy xuống ăn đi.

Hải Ân mặc kệ Thiên An nói gì, cô lăn xuống giường của mình. Thiên An lắc đầu nhìn cô, nói:

-          - Cậu không ăn thì cũng phải trông thóc. Bố mẹ cậu đổ ra đường rồi, bây giờ chỉ cần chăm trở thóc cho khô, rồi gom vào tải thôi.

Hải Ân bực mình khi nghe thấy Thiên An ra lệnh cho mình. Cô vùng vằng nhìn thóc vàng đã được dải mỏng trên đường ngoài cổng. Đi ra trở thóc được vài đường, cô lại bỏ vào nhà, vừa nóng vừa ngứa, ai mà chịu được. Bà nội cô thấy vậy, đi ra trở thóc thay cho cháu gái. Thiên An vội vàng chạy ra đỡ bà vào nhà:

-        –   Nắng thế này mà ra là ốm đấy bà! Để cháu làm cho.

Thiên An bước lên trên mặt thóc, nhẹ nhàng trở thóc theo từng hàng. Hải Ân thoáng ngạc nhiên, bởi vì cô tin rằng Thiên An là một tiểu thư con nhà khá giả, sẽ không chịu làm việc này. Hải Ân bỗng thấy hối hận, cả buổi chiều, cô và Thiên An chia nhau ra trở thóc. Thóc được sự chăm sóc tận tình, càng ngày càng bóng bẩy, vàng ươm.

4 giờ chiều.

Bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên chuyển gió. Thiên An chạy vào nhà lôi Hải Ân ra cùng dọn thóc. Gió càng lúc càng to mà thóc rất nhiều, đến bà nội cô cũng phải chạy ra cùng làm. Hải Ân thở hồng hộc xúc từng xô thóc thả vào tải. Thiên An mồ hôi đầy mặt đang cào thóc lại một đống. Bà nội thở phì phò quét những hạt thóc vương xung quanh, bỗng nói to khi thấy một hạt mưa vương trên chóp mũi:

-        –   Chết rồi! Mưa mất rồi! Nhanh!

Hải Ân cùng Thiên An quên hết mệt mỏi, động tác nhanh hơn hẳn, hết tải thóc này đến tải thóc khác được đổ đầy. Bỗng nhiên, Hải Ân nghe thấy ai đó nhìn mình. Ngước lên nhìn, hóa ra là Bảo Linh đang nhìn cô. Cô ngại ngùng không nói gì. Ngàn lần cô không muốn Bảo Linh nhìn thấy mình trong tình huống chật vật này. Bà nội cô nói:

-          Bảo Linh đến chơi à? Sẵn tiện đến đây dọn thóc cùng cho nhanh, sắp mưa lớn rồi.

Hải Ân có thể cảm nhận được Bảo Linh khẽ xích ra xa đống thóc, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, đôi mắt có vài tia khinh thường. Hải Ân cắn môi:

-         -  Mày đến bảo gì tao à?

Bảo Linh mỉm cười rạng rỡ:

-          - A, không có gì. Tao đến chơi, mày đang bận à? Tao về trước nhé.

Nói xong, Bảo Linh đội chiếc mũ thời trang lên đầu, phóng xe đi thẳng. Động tác xúc thóc của Hải Ân khi Bảo Linh đến có chậm đi, nhưng khi Bảo Linh về thì dừng lại hẳn. Cô nhớ đến giây phút cô nhìn thấy trên khuôn mặt Bảo Linh những tia khinh thường. Cô cúi đầu, mặc kệ xung quanh, những giọt mưa bỗng nặng hơn.

-          - Bạn bè không phải là như thế.

Hải Ân ngạc nhiên quay sang nhìn Thiên An. Cô đang suy nghĩ xem câu nói vừa rồi có phải đến từ Thiên An không, thì Thiên An nói tiếp:

-         -  Bạn bè không phải khinh thường nhau và bỏ mặc nhau khi gặp khó khăn như thế!

Hải Ân cúi đầu suy nghĩ. Cô cũng phần nào nhận thấy thái độ của Bảo Linh. Nhưng cô không thể bác bỏ tình cảm của hai người một năm qua chỉ vì chút sự cố như vậy. Hải Ân lại nhanh nhẹn xúc thóc vào tải:

-          - Chỉ là Bảo Linh vốn là tiểu thư, không quen làm công việc như thế này thôi. Nhưng tình cảm cô ấy dành cho tôi là thật!

Thiên An nhìn Hải Ân, mấy lần mở miệng nhưng không nói gì. Một lúc sau, Hải Ân nghe thấy tiếng nói nhỏ như gió thoảng:

-         -  Cô thật ngốc!

Hải Ân không biết đó có phải ảo giác hay không. Nhưng bỗng cô mỉm cười. Ừ, thì ngốc cũng được, ngốc môt chút để giữ lại người bạn thân tuyệt vời, cô sẵn sàng làm con ngốc.

Bố mẹ Hải Ân về ngay sau đó. Có hai người lao động quen ở đây, đống thóc nhanh chóng được dọn sạch. Tuy một phần thóc nhỏ bị ướt, nhưng bố mẹ đều mỉm cười với cô. Họ tìm được ở cô con gái sự chăm ngoan, không phải luôn trốn việc như trước đây. Hải Ân bỗng thấy vui, khi bố mẹ cô lại tin tưởng vào cô.

6.      6. Sự thật và những ý nghĩa được tìm thấy



Hải Ân rửa bát sau bữa cơm tối. Cô mở máy online facebook sau cả tuần bỏ bê. Vừa  vào nhóm của lớp, cô giật mình khi đọc được dòng chữ của Đăng:

“Như đã bàn hồi cuối năm học, lớp mình được cô giáo cho phép đi tình nguyện ở vùng khó khăn. Ngày 20/06 lớp mình tụ tập ở cổng trường lúc 6h30 phút và mang theo đồ dùng để tặng cho trẻ nhỏ nhé. Lưu ý là càng nhiều càng tốt :”). À, cô giáo đồng ý cho mỗi người dẫn theo bạn thân hoặc người yêu của mình nhé! Vậy thôi, tớ yêu lớp mình nhiều :x”

Hải Ân đọc vài dòng bình luận phía dưới, chủ yếu là nói chuyện linh tinh. Cô nhìn thấy Thiên An bước ra từ nhà tắm, trên tay còn đang giữ khăn tắm lau đầu. Cô cảm thấy cô gái này khá dễ thương, ngoại trừ việc cô ta chiếm mất Đăng của cô ra. Cô nhẹ nhàng nói:

-         -  Thiên An, lớp tớ tổ chức đi tình nguyện. Muốn đi không?

Thiên An thơ ơ đáp:

-        –   À, tớ đi cùng Đăng rồi.

Hải Ân bực mình chẳng thèm liếc nhìn Thiên An nữa, lấy điện thoại gọi cho Bảo Linh. Cô vốn không để ý chuyện hồi chiều. Cô vẫn nói chuyện với Bảo Linh như một người bạn thân thiết nhất của cuộc đời.

Chuỗi ngày dài trôi qua thật ảm đạm. Thiên An ở nhà cô lâu hơn dự tính. Bảo Linh dạo này chẳng thấy tìm cô đi chơi, cả hai chỉ giao tiếp với nhau qua điện thoại.

Sáng sớm hôm cô đi tham gia đoàn tình nguyện của lớp là ngày trời rất trong, có bầu trời xanh, có mây trắng, rất lí tưởng để đi chơi. Cô chuẩn bị xong hành li, bố cô gọi khẽ cô:

-          - Mang bao thóc này đi để tặng cho lũ trẻ này!

Hải Ân liếc qua những túi gạo không lớn, tầm 1 kg, cằn nhằn với bố:

-          - Làm sao mà mang hết được! Con có quần áo và sách vở tặng rồi đây!

Bố cô mặc kệ cô nói gì, bỏ những túi gạo lên đầy xe:

-          - Con chẳng hiểu gì cả! Những người nghèo khổ luôn coi trọng cái bụng trước tiên.

Hải Ân không hiểu bố nói gì, cô vội vàng ngồi lên xe máy, bố cô đưa cô tới cổng trường, cất đồ đạc lên chiếc xa khách to, cô mỉm cười nhìn đám bạn đã cả tháng không gặp, đứa nào đứa nấy đều vui tươi. Cô nhìn thấy Đăng cùng Thiên An đứng xa xa, tự nhiên bực mình. Con nhỏ này từ chối bố cô đưa đi, hóa ra đã có bạn trai đến đón. Cô nhìn mãi không thấy Bảo Linh đâu, cho đến khi lên xe, bên cạnh cô đã yên vị một cô bạn cùng lớp khác, Bảo Linh mới xuất hiện. Cô thở dài nuối tiếc, lúc nào đi tham quan, cũng là Bảo Linh ngồi cạnh cô.

Xe dừng lại ở một vùng quê khá xa với Hà Nội. Cô có thể thấy không khí quanh đây còn sạch sẽ hơn nơi cô ở. Nhưng nhìn những đứa trẻ trong làng mặc quần áo rách rưới, bỗng cảm thấy thương cảm. Hải Ân và các bạn đi phát đồ một vòng quanh nông thôn, còn lại cái gì đều để lại ở nhà văn hóa, người dân quanh đấy đến nhà văn hóa lấy đồ rất nhiều. Nhưng cô có thể nhận ra, gạo của cô tuy mang nhiều nhưng mấy phút sau đã hết. Còn lại la liệt quần áo, sách vở mãi cuối cùng mới hết. Cô bỗng nhiên lờ mờ đoán ra ý trong câu nói của bố. Con người, khi đã no bụng, mới tính đến việc làm gì để kiếm ăn. Con người căn bản luôn suy nghĩ đơn giản, họ vẫn luôn đặt no bụng lên hàng đầu. Hải Ân khẽ mỉm cười. Bỗng nhiên, bên cạnh cô vang lên lời nói:

-         -  Người sản xuất ra hạt gạo vẫn luôn hãnh diện là người mang đến no ấm cho đất nước!

Hải Ân chưa kịp tiêu hóa lời nói của Thiên An, cô ta đã tiếp túc:

-          - Bảo Linh cả tuần qua luôn giúp đỡ Đăng trong văn phòng Đoàn. Họ đã rất thân nhau rồi đấy!

Hải Ân khẽ buồn cười khi thấy Thiên An ghen với Bảo Linh, nhưng chẳng mấy chốc cô kịp nhớ ra, bản thân mình cũng thích Đăng. Trái tim Ân khẽ nhói, đưa mắt nhìn về phía An nhìn, Đăng và Linh đang đứng sát nhau buộc lại túm quần áo cho những đứa trẻ. Cô bỗng thấy giận Bảo Linh.

Khi bầu trời tối hẳn, lớp của Thiên Ân mượn nhà văn hóa, mở nhạc nhảy nhót rất vui. Hải Ân vừa rửa sạch những chiếc bát của người dân, nhanh chóng vào nhà văn hóa vui vẻ với mọi người. Cô đưa mắt tìm kiếm Bảo Linh và Đăng nhưng không thấy. Thiên An bỗng vỗ vào vai cô, chỉ về một căn phòng nhỏ trong nhà văn hóa, nói:

-          - Họ ở trong kia làm gì ấy!

Hải Ân chưa kịp suy nghĩ, đã vội bước về phía căn phòng nhỏ ấy, nhẹ nhàng mở cánh cửa để nhìn vào bên trong, cô bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng Bảo Linh:

-          - Tớ thích cậu!

Đăng khẽ hỏi:

-         -  Vì sao?

Bảo Linh có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy Đăng thờ ơ hỏi như vậy, cô đứng im cả nửa ngày tìm kiếm câu trả lời.

-          - Một tuần qua ở bên cạnh Đăng, tớ cảm thấy rất tốt!

Trái tim Ân đập mạnh. Cô không nghĩ rằng Bảo Linh lại thích Đăng, bởi vì bên cạnh Bảo Linh có quá nhiều chàng trai tài giỏi. Ân cố gắng thở nhẹ, lại nghe thấy Đăng khẽ cười:

-          - Vậy mà tớ tưởng từ lâu rồi! Vì những cô gái bên cạnh tớ luôn nói tớ có nữ thần bảo vệ.

Hải Ân khẽ giật mình. Cô có cảm giác như Bảo Linh cũng giật mình như cô. Bảo Linh lắp bắp giải thích:

-          - Đó là vì… vì… Hải Ân luôn tìm cách phá các cô gái bên cạnh cậu. Cậu ấy luôn… nhờ vả tớ!

Hải Ân cảm thấy trái tim cô ngừng đập vài giây. Cảm giác này còn khó chịu hơn cả Đăng âu yếm một cô gái khác. Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự phản bội, lên cô không hề nghĩ nó lại khó chịu như thế này. Cô đấm mạnh vào cánh cửa khiến bàn tay cô đau điếng, nước mắt lại tuôn rơi, cô chạy nhanh ra khỏi nhà văn hóa. Cô luôn hỏi tại sao mình lại yếu đuối như thế, dễ dàng khóc nhè như thế, tại sao bản thân lại tự đa sầu đa cảm như thế. Nhưng chưa bao giờ cô tìm được câu trả lời. Cô ngồi bên cạnh bụi cỏ dại, khóc nức nở, màn đêm như muốn ôm trọn lấy cô.

Bỗng nhiên, một thân hình màu đen ngồi xuống bên cạnh cô. Hải Ân hoảng sợ muốn hét lên, nhưng lại bất động không nói được lời nào.

-          - Tớ đây!

Hải Ân nhận ra giọng nói đó quen thuộc đến mức nào. Nhưng cô bàng hoàng vì không ngờ, Đăng lại đến bên cô, nhẹ nhàng như vậy.

-         -  Tớ đang lơ mơ không hiểu gì, thì Thiên An nói tớ đến đây!

Hải Ân không hiểu. Tại sao Thiên An lại giúp tình địch mình như thế. Đăng như nhận ra thắc mắc của cô, nói:

-         -  Nó là em họ tớ. Nó đã cười như điên khi biết rằng hai cậu tưởng nó là bạn gái tớ.

Hải Ân bỗng nhiên nổi cơn tức giận. Cô định đứng lên bỏ đi, nhưng Đăng giữ lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống:

-         -  Tớ cũng thích cậu hồi mới đầu năm!

Ân nhìn Đăng với ánh mắt nghi ngờ. Đăng có vẻ khó chịu vì ánh mắt như thế, bỗng đỏ mặt:

-        –   Không hẳn thích, là ấn tượng, với mái tóc ngắn xù – Đăng im lặng rồi nói tiếp – Nhưng vì cậu luôn phá những cô gái bên cạnh tớ, nên tớ cảm thấy cậu thật nhàm chán.

Hải Ân cảm thấy đau lòng. Cô bỗng dưng hỏi:

-          - Cậu còn thích tớ nữa không?

Đăng trả lời chắc chắn:

-        –   Còn, nhưng phải xây dựng lại từ đầu. Năm sau nhé!

Đăng quay mặt về phía cô mỉm cười tươi. Trái tim Ân lại loạn nhịp. Cô từ tốn gật đầu với Đăng.

-        –   Đăng! Cô giáo nói anh vào cô bảo gì! – Bỗng nhiên, Thiên An xuất hiện từ đâu, nói với Đăng.

Đăng vội vã rời đi. Bỏ lại Thiên An và Hải Ân. Thiên An khẽ nói:

-          - Thực ra cô giáo không gọi, nhưng tớ muốn tỏ tình với cậu!

Hải Ân hoảng hốt. Bao nhiêu suy nghĩ linh tinh bỗng nhiên hiện ra trong đầu cô. Nhưng vội vàng vứt nó ra khỏi đầu, khi Thiên An khẽ nói:

-         -  Tớ quý cậu, khi mà chúng ta còn là những đứa trẻ!

Hải Ân nhìn Thiên An thật lâu, rồi bỗng cười tủm tỉm. Những ngôi sao trên trời rực sáng đẹp đẽ. Những cơn gió lạnh thổi đến làm mát tâm hồn. Trăng tỏ, lòng ngưỡi cũng đã sáng rõ.

7. 7. Kết

Những điều quan trọng nhất... K4jfhe_large


Đêm. Ân ngồi một mình trong chiếu của mình, cố gắng che khuất đi ánh sáng từ màn hình điện thoại. Khẽ bấm nút gửi, cô nhìn lại tin nhắn gửi cho Bảo Linh một lần nữa:

“Ai cũng có những người bạn chơi hợp, không hợp. Chúng mình cũng thế. Sau những gì xảy ra, tớ biết rằng chúng ta sẽ không hợp nhau đi suốt cuộc đời này. Chúc cậu sẽ tìm được những người bạn thật tốt”

Ân tắt điện thoại, nằm xuống gối, suy nghĩ miên man những gì đã xảy ra. Ân nhận ra giá trị của những hạt lúa, nó mang lại niềm vui cho những đứa trẻ, nụ cười cho những người tạo ra hạt gạo. Ân cũng nhận ra rằng làm nông chẳng có gì là khó nhọc, so với lợi ích mà nó tạo ra. Ân đã nhận ra giá trị của nụ cười, của cuộc sống. Và Ân cũng đã nhận ra bản thân mình đã lơ là bao lâu nay. Đó là điều quan trọng.

Ân đã từng hỏi mình, tại sao bản thân lại thiếu tự tin và yếu đuối như thế. Ân chưa bao giờ có câu trả lời, nhưng bây giờ Ân lại trả lời được. Bởi vì Ân chưa bao giờ tự dựa vào mình, Ân đã sử dụng chung sự tự tin của Bảo Linh, sự cá tính của Bảo Linh, mà quên mất rằng bản thân mình cũng có thể sản sinh ra sự tự tin, sự mạnh mẽ. Ân nhận ra điều đó, đó mới là điều quan trọng.

Ân còn nhận ra, phải tự dựa nào bản thân mình, thì mới tìm ra những thứ thực sự thuộc về bản thân mình. Ví dụ như trong chuyện tình cảm của Ân và Đăng chẳng hạn. Ân đã nhận ra, đó mới là điều quan trọng.

Cuối cùng, Ân biết tình bạn đẹp là gì, là khi người bạn đó sẵn sàng hi sinh nhiều thứ để dành cho Ân, từ sâu trong tấm lòng, chứ không phải là chia sẻ cho Ân những thứ từ vật chất. Ân hiểu ra, đó mới là điều quan trọng.

Ân mỉm cười chìm vào giác ngủ, ngày tình nguyện cuối cùng của Ân trong mái trường cấp 3, Ân đã nhận ra những điều quan trọng.

Ừ thì tất cả những điều Ân nhận ra ở trên, tất cả đều là “những” điều quan trọng nhất!

Hà Nội, ngày mát trời

06/06/2014

***

The author of this message was banned from the forum - See the message

Sica Usako
Sica Usako
Hiện:
Hầu Tước
Hầu Tước
Xem tài sản của Sica Usako
Tài sản
Vật phẩm:
Dai qua! @.@

Yuki Hinoto
Yuki Hinoto
Hiện:
New Senshi
New Senshi
Xem tài sản của Yuki Hinoto
Tài sản
Vật phẩm:
@Sica: chuẩn, dài quá lười đọc

Phovang
Hiện:
New Senshi
New Senshi
Xem tài sản của Phovang
Tài sản
Vật phẩm:
zời, hay lắm đó, đừng để sự lười biếng của mềnh làm chủ bản thân chứ!

The author of this message was banned from the forum - See the message

Yuki Hinoto
Yuki Hinoto
Hiện:
New Senshi
New Senshi
Xem tài sản của Yuki Hinoto
Tài sản
Vật phẩm:
yên tâm rảnh ta sẽ đọc, ta mê đọc fic lắm

Phovang
Hiện:
New Senshi
New Senshi
Xem tài sản của Phovang
Tài sản
Vật phẩm:

6Những điều quan trọng nhất... Empty Re: Những điều quan trọng nhất... Sun Jun 08, 2014 12:48 pm

ờ cũng đc!

The author of this message was banned from the forum - See the message

Yuki Hinoto
Yuki Hinoto
Hiện:
New Senshi
New Senshi
Xem tài sản của Yuki Hinoto
Tài sản
Vật phẩm:
hay, nhưng đoạn cao trào ngắn quá, hơi hẫng

Sponsored content
Hiện:

Xem tài sản của Sponsored content

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết